Canh gà nấu lá giang ngon nhất khi ăn nóng
cùng với cơm gạo tẻ, ngoài ra có thể ăn kèm với mỳ. Cái vị chua chua ,
ngọt ngọt và dai dai của thịt gà, càng ăn càng thấy ngonLá giang gắn liền với cuộc sống của người miền trung du quê tôi từ
thời khai hoang, mở đất. So với các loại rau dân dã khác, lá giang được
nhiều người ưa nhất.
Phổ biến nhất là lá giang nấu canh với cá biển tươi, bỏ thêm một ít
khế, hành, ngò, ớt để tăng thêm vị đậm đà. Hay mỗi khi nhà đến giỗ,
chạp, trong mâm cơm cúng ông bà không thể thiếu món cá suối nướng lá
giang. Và có lẽ, những người con khi xa núi rừng khó có thể quên được tô
canh gà nấu lá giang nóng hổi được chuyền từ đôi bàn tay gầy gò của mẹ.
Món canh gà nấu lá giang vốn là món đặc sản, giàu can-xi, mát lại bổ
dưỡng nhưng hơn cả là tấm lòng thơm thảo của phụ nữ dành cho gia đình
họ. Tuy chỉ là phụ liệu, nhưng chính cái vị thanh chua của lá giang đã
tạo nên một nét rất riêng cho bát canh.
Không phải ai cũng biết nấu ngon món canh này. Thường phải chọn loại
gà ta (gà thả vườn) hoặc gà rừng (gà tơ thì thịt sẽ thơm, mềm hơn) và
nồi nước canh được nấu bằng chính nước luộc gà càng ngon.
Gà làm sạch, để ráo, chặt miếng vừa ăn. Ướp gà với hành tím (không
ướp tỏi vì sẽ tạo mùi hăng khi nấu), nước mắm, tiêu, hạt nêm vừa ăn. Để
chừng mươi phút cho thịt gà thấm gia vị. Lá giang hái về lựa bỏ những lá
già hoặc sâu, rửa sạch, để ráo.
Phi thơm hành tím với ớt màu, đổ thịt gà đã ướp vào xào, rim đến khi
thịt săn lại thì tắt bếp. Đổ hỗn hợp trên vào nồi nước luộc gà đang sôi.
Sau cùng, cho lá giang vào, đợi nồi canh sôi lại. Để nồi canh thêm vị
thanh, chua phải vò nhẹ lá giang trước khi nấu và hạ lửa riu riu cho lá
giang ra hết nước chua. Mùi thơm thân thuộc của lá giang bay lên là nồi
canh đã chín. Chỉ cần múc canh ra tô, rắc ớt, hạt tiêu và ngò om, rau
răm vào là dùng được.
Canh gà nấu lá giang ngon nhất khi ăn nóng cùng với cơm gạo tẻ, ngoài
ra có thể ăn kèm với mỳ. Cái vị chua chua , ngọt ngọt và dai dai của
thịt gà, càng ăn càng thấy ngon. Trong tiết trời tháng mười se se lạnh,
mùi thoang thoảng của lá giang rừng lẫn hương tro nồng nàn từ bếp lửa
củi tạo nên một thứ mùi đặc trưng khó tả, vừa giản dị, quen thuộc mà
nồng nàn ấm áp. Cái ấm áp ấy cứ vấn vương bước chân những người con xa
xứ…