ừh thì chết...1 lúc...
-1 lúc bỗng nhiên tim ngừng đập



-1 lúc không fải sUy nghĩ-1 lúc không bùn

-1 lúc không cảm thấy chán nản
-1 lúc không cảm thấy mình chới với.


-1 lúc không cười

-1 lúc không khóc

-1 lúc không phải cô đơn



-1 lúc hok phải ray rứt




1 lúc ừa thì chĩ 1 lúc....1 lúc ngừng thở...1 lúc .......bình yên...


Muốn ngủ nhg ko thể ngủ, cứ nhắm mắt là đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ tính tóan, khiến cho cái đầu căng ra.

Muốn khóc, nước mắt muốn trào ra nhg lại ko khóc đc vì khóc thì bị hỏi han lại fải trình bày.

Muốn nói gì đó nhg lại ko cất nổi thành lời, vì cảm thấy nói là sẽ bật khóc.

Muốn kiềm chế bản thân, ko muốn tức giận thì lại càg dễ tức giận.

Tất Cả Khiến mình fát điên.

Mìh ước có cái quan tài mát mẻ vào đó đóng nắp, mở cái fần mặt kíh ra và ngủ, yên thân.


MuỐn ChẾt Đi 1 LúC  9b13

Chẳng biết bao nhiêu lần tâm trạng của nó như thế này rồi.

Có nhiều chuyện xảy ra cùng 1 lúc thì con người ta xử trí như thế nào nhỉ?

Buông xuôi hay cố gắng???

Giá như mọi chuyện cứ bình thản qua đi thì con người ta cũng chẳng cần suy nghĩ và bận tâm chuyện gì đâu nhỉ???

Nhưng…

đời lại không như vậy.

Khi nó sống trong tâm trạng như thế này thì cũng không muốn nói gì nhiều hơn đâu.

Hy vọng 1 ngày nào đó…


MuỐn ChẾt Đi 1 LúC  B0c2

Lại mơ hồ chìm trong khoảng không ùn tắc những suy nghĩ.Âm thanh chìm
dần vào 1 xó xỉnh nào đó lăn tròn rồi nằm yên nơi góc tường.

Không cô đơn, không buồn bã nhưng "nó" lại tách biệt với ý nghĩ của con người.

Ánh sáng từ màn hình vi tính hắt lên cái âm thanh đang cuộn tròn nơi góc nhà, vỡ tan.

...Vỡ...

Không có lời nào giải thích cho 1 việc làm khó hiểu, vu vơ là thế, tính toán là thế.

Lòng người cũng như thế.

Gió rít từ khe cửa tát vào tia sáng làm lệch đi 1 tầm nhìn, 1 suy nghĩ đã đi vào lối mòn tạo ra ngõ cụt tăm tối.

"Nó" sẽ còn tiếp diễn...[/B]

[i]Có nhiều nỗI đau là do mình tự hành hạ và làm khổ bản thân
Quanh mình bây giờ, niềm vui ít, nỗI đau nhiều.
Quanh mình bây giờ, nhiều nước mắt, uất hận và những lo âu
Quanh mình bây giờ, nhiều ngườI sống lạc lốI, quằn quạI trong thất vọng và nỗI đau chẳng thể đứng lên




Mình cũng vậy, sao ít khi mình là số ít ngoạI lệ trong cái hỗn đỗn xung quanh?
Nuốt nước mắt vào trong tim, để cho nó chảy ngược, chát chúa
Liệu mấy ai nhận ra, bộ mặt thật sau những lờI bông đùa và nụ cườI?

Đang cố gắng lắm, vứt lạI sau lưng những thất vọng, chán nản và nỗI đau,
vứt lạI những tháng ngày đen đủI ko biết đã thực sự trôi qua hay chưa?


Vẫn biết cuộc sống có những tháng ngày như thế này, nhưng vẫn mong nó đừng đẩy con ngườI ta đến đường cùng…..
Mình đang đứng gần sát bờ vực, và còn rất nhiều cánh tay vững chắc đang
nìu giữ, nhưng biết đến bao giờ, những con ngườI xung quanh cũng sẽ ko
còn đủ sức?


Thật sự nhiều khi thấy kiệt quệ, cả tinh thần và thể chất.
Nhiều khi muốn ở một mình, muốn làm những trò dồ dạI để tự trừng phạt bản thân hoặc để cho bản thân có đôi chút thanh thản.

Có phảI bản thân đang đánh mất chính hình tượng của mình, đánh mất đi
những gì của con ngườI mình, có phảI mình đang ngày một trượt sâu xuống
con dốc?


Ánh sang le lói, hạnh phúc nhỏ nhoi, nụ cườI vụt tắt!
Cuộc đờI ngang trái!

Tôi muốn tìm lạI chính mình…..!?



Sống
Sao mà
Mệt Mỏi quá
Có Ai Nhấc Dậy Không?
Thật sự là Cần Chết Đi 1 lúc Rồi
Thật Sự Là Không Thể Nghe Thêm 1 Thứ Gì
Thật sự Là muốn BuôNg Xuôi
Đang Trùm CÁi Mặt Nạ
Cười Không nổi
Mà Vẫn
Cười


I wAnT To Die
May Be