Cộng Đồng Bạn Bè Mũ Tý
Chảo mừng các bạn đã đến với diễn đàn của chúng tui. chúc bạn có 1 ngày zui zẻ. đăng nhập để cùng trò chuyên nhe

Cộng Đồng Bạn Bè Mũ Tý
Chảo mừng các bạn đã đến với diễn đàn của chúng tui. chúc bạn có 1 ngày zui zẻ. đăng nhập để cùng trò chuyên nhe


Cộng Đồng Bạn Bè Mũ Tý

nơi giao lưu chia sẽ cùng nhau
 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share | 
 

 Truyện ngắn: Quá khứ... xin hãy ngủ yên!!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Shin.Lỳ
Admin
Admin
Shin.Lỳ

Nữ Posts : 157
Points : 47706
Reputation : 2
Join date : 25/09/2011
Tuổi : 26

Truyện ngắn: Quá khứ... xin hãy ngủ yên!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Truyện ngắn: Quá khứ... xin hãy ngủ yên!!   Truyện ngắn: Quá khứ... xin hãy ngủ yên!! I_icon_minitimeWed Sep 28, 2011 2:00 pm

Truyện ngắn: Quá khứ…xin hãy ngủ yên!!

- Ngày mai em có rãnh không? Mình đi cafe nhé!
Đó là Hoàng người làm chung công ty với tôi, Hoàng thích tôi đã 2 năm và luôn quan tâm lo lắng cho tôi, nếu nói không cảm động thì là xạo đấy nhưng trái tim của tôi vẫn còn vương vấn hình bóng của 1 người...
- Chắc là không được, ngày mai em bận rồi!
- Vậy thì ngày mốt....
- Thôi em có việc rồi có gì sẽ gọi lại anh sau!
- Ơ nhưng mà...
Tút...tút...tút...
Thật ra thì công việc chỉ là 1 cái phụ, cái chính là tôi không muốn đối mặt với Hoàng với sự quan tâm mà Hoàng dành cho tôi. Mà thôi tôi cũng chẳng còn thời gian nghĩ nhiều về cậu ấy nữa vì tôi đang còn bận 1 bản kế hoạch cần phải nộp gấp cho sếp, vốn có đầu óc kinh doanh bẩm sinh nên bản kế hoạch không phải là quá khó đối với tôi mà quan trọng là có đủ thời gian không mới là vấn đề. 5h30... cuối cùng tôi cũng hoàn thành đúng hẹn để nộp cho sếp, ông lật qua lật lại rồi gật đầu với vẻ hài lòng...
- Khá lắm! những ý tưởng rất mới mẻ đấy cố gắng phát huy nhé!
Tôi mỉm cười nhẹ rồi gật đầu chào ông để đi ra ngoài, nhanh chóng thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về nếu không thì sẽ trễ xe buýt mất, có nhiều người cứ giục tôi mua xe cho tiện việc đi làm nhưng tôi không muốn vì đơn giản tôi thích đi xe buýt...thế thôi!
Chiếc xe từ từ lăn bánh, tôi nghiêng đầu ra phía sau hướng ánh mắt ra tấm cửa kính ngắm mông lung những cảnh vật bên ngoài, từng cơn gió nhẹ thổi vào mặt tôi như đang cố gắng thổi đi những ưu phiền giúp tôi vậy, vẫn là chính chiếc xe buýt này, vẫn là những dãy phố quen thuộc này... những kí ức lại hiện về trong tôi như 1 thước phim quay chậm...
- A a a a a hông chịu đâu em muốn ngồi phía trong cơ!
- Ơ hôm nay đến lượt anh mà hôm qua em ngồi rồi còn gì
- Nhưng mà em muốn ngồi nữa cơ, em không biết đâu anh phải nhường em!
- Thôi thôi được rồi anh nhường cho nè! Hihi cười cài coi!
Nói rồi anh bẹo má tôi, anh luôn là vậy rất thích chọc phá tôi dù tôi và anh đang yêu nhau đấy... Và có ai ngờ được không là tôi và anh đang là sinh viên đại học mà vẫn cứ trẻ con thế kia, nhiều lúc 2 đứa tan trường rồi mà cẫn phải chén cái gì đó xong mới chịu về khi thì những bịch bắp rang bơ nóng hổi, khi thì những miến gà ráng giòn tan. Những lúc ở bên anh tôi thấy mình như chú chim nhỏ cần 1 bầu trời là anh để che chở, nhưng rồi hạnh phúc đã không còn là của tôi nữa khi…
- Mình chia tay đi!
- Anh nói gì vậy? Anh đang đùa với em phải không?
- Anh xin lỗi! nhưng anh đã không còn yêu em nữa, thật sự thì khoảng thời gian bên em anh đã rất hạnh phúc nhưng mà đó không phải là tình yêu em à…
- ………….!
- Em hãy cố gắng tìm 1 người khác và quên anh đi…
- ………….!
Rồi anh quay bước đi cũng như tôi hiểu rằng tôi đã thật sự mất anh từ đó, nhìn bóng anh khuất dần mà lòng tôi đau nhói nhưng tôi không cho phép mình rơi 1 giọt nước mắt nào… Tôi là thế không muốn là gánh nặng của bất cứ ai cũng như chẳng muốn níu kéo anh bằng những giọt nước mắt yếu đuối kia…

3 tháng sau…
Bing…bong…!
Tôi đang bận rộn với mớ bài tập thì có tiếng chuông cửa vang lên…
- Xin hỏi Bác tìm ai ạ?
-Con cho Bác hỏi đây có phải là nhà cô Ngân không?
- Dạ đúng! Cháu là Ngân đây bác tìm cháu có việc gì không ạ?
- Bác… là mẹ của Tuấn! Bác có vật này muốn đưa cho cháu!
Nói rồi bà rút từ chiếc túi xách ra 1 lá thư….
Tuấn…cái tên mà tôi không thể nào quên được, đã 3 tháng nhưng với tôi chỉ mới như hôm qua mà thôi…
- Đây là thư của thằng Tuấn nó nhờ Bác đưa cho cháu…
- Nhưng sao anh Tuần lại không đưa cho cháu mà lại nhờ Bác ạ?
- Nó…nó mất rồi cháu ạ!
Nói tời đây bà không kìm được nước mắt mà bật khóc, còn tôi thì như rụng rời khi nghe tin này…
- Bác…bác… nói gì cháu không hiểu…
- Nó mất do căn bệnh ung thư máu cháu à!
Bà nhét vội là thư vào tay tôi rồi vội vã đi ngay chưa kịp cho tôi nói thêm gì cả, tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế salon gần đó, từ từ mở lá thư trên tay mình ra…
Ngày…tháng…năm…
Em à! Khi em đọc được lá thư này thì anh đang ở 1 nơi rất xa, 1 nơi mà có lẽ cả đời này 2 chúng ta cũng không thể nào gặp lại nhau được. Anh xin lỗi em rất nhiều vì anh đã nói dối em… thật ra, anh… chưa bao giờ hết yêu em cả! Thời gian qua là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh, từng phút giây bên em anh chỉ mong thời gian này ngưng lại mãi mãi để anh có thể nắm giữ giây phút đó. Nhưng… cuộc sống lại không như anh mong muốn em à… lúc anh quyết định rời xa em thì anh đang tự cắt đứt con tim mình? Nhưng anh vẫn phải làm như vậy vì… thơi gian anh tồn tại trên thế giới này chỉ còn tính từng giờ mà thôi… Anh hi vọng…em…hãy quên anh đi đừng nhớ gì đến cái kẻ đã làm em đau lòng này…anh hi vọng em luôn được hạnh phúc với người xứng đáng hơn anh………!
Đọc đến đây tôi bật khóc như 1 đứa trẻ, không thể nào…chỉ mấy tháng trước thôi chúng tôi còn ở bên nhau mà…tại sao? Tại sao lại như vậy được? tôi cố gắng thắp cho mình 1 hi vọng mong manh là mình đang mơ, nhưng không lá thư vẫn nằm yên trên tay tôi đây, vẫn là những dòng chữ quen thuộc của anh. Vậy là anh rời xa tôi chỉ vì không muốn tôi buồn, vậy là anh luôn nghĩ cho tôi mà tôi nào hay biết…

Chiếc xe buýt thắng gấp kéo tôi trở về với thực tại…
Ra hiệu cho Bác tài mở cửa xe, toi chạy xuống thật nhanh. Vẫn là cái công viên này, nơi mà tôi và anh thường đi dạo vào mỗi buổi chiều hay đùa giỡn những lúc tan trường…tôi dõi mắt tìm chiếc ghế đá quen thuộc mà hai đứa hay ngồi để tìm lại 1 chut kỉ niệm còn vướng vấn, nhưng… nó đã không còn ở đó nữa, những cái cây mà tôi và anh vẫn hay chơi trò khắc hình lên thì cũng đã bị người ta chặt mất rồi… tôi chợt mỉm cười, có lẽ…bao lâu nay tôi đã luôn cố sống mãi trong quá khứ mà quên mất hiện tại…
Đã đến lúc nên cho quá khứ ngủ yên…!
- Alo, Hoàng hả? ngày mai chúng ta đi cafe nha!


THE END
CM: Hãy biết nắm giữ những gì mình đang có chứ đứng mãi quay đầu về quá khứ bạn nhe!Very Happy Very Happy
Về Đầu Trang Go down
Zen_lỳ
Admin
Admin
Zen_lỳ

Nữ Posts : 250
Points : 49393
Reputation : 4
Join date : 25/09/2011
Tuổi : 26
Đến từ : nơi cư ngụ của những vì sao

Truyện ngắn: Quá khứ... xin hãy ngủ yên!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện ngắn: Quá khứ... xin hãy ngủ yên!!   Truyện ngắn: Quá khứ... xin hãy ngủ yên!! I_icon_minitimeWed Sep 28, 2011 2:11 pm

Truyện ngắn: Quá khứ... xin hãy ngủ yên!! 855895105 hay wa! giựt temmm
Về Đầu Trang Go down
 

Truyện ngắn: Quá khứ... xin hãy ngủ yên!!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Truyền thuyết về cỏ bốn lá!
» [phim ngắn ] RUNG RINH
» Truyện Ba Chữ

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Cộng Đồng Bạn Bè Mũ Tý :: -‘๑’-•:*´¨* •ღ Góc học tập ღ•*´¨ `*•-‘๑’- :: Phòng sáng tác-sưu tầm truyện :: Truyện ngắn-